Tự hỏi không biết mình có phải là người xấu và quá dễ dãi không nhỉ? Dấu biết là thế giới này là không hoàn hảo nhưng sao thấy hơi buồn buồn.
Trong cuộc sống mình sẽ phải gặp những người ủng hộ mình, những người hiểu mình và tôn trọng mình; nhưng bên cạnh đó cũng có những loại người luôn chống đối, tìm cách hãm hại mình và bắt lỗi từng chút một. Nhưng thôi nghĩ lại họ có là ai đâu chứ, một cơn gió thổi cũng làm nó mất đi, nơi nó mọc không còn in giấu vết. Cuộc đời này chóng ra nên không nên chấp nhặt những chuyện ấy. Hạng người ấy không đáng để mình phải nhức đầu suy nghĩ và nhớ chút gì về họ, cũng không nên oán trách làm chi. Thật sự thì mình muốn cho êm thắm mọi chuyện nên mình không nói ra. Xin lỗi là chửi thẳng mặt thì có vẻ là không hay lắm. Ai cũng cần có cái danh dự và cần sự tôn trọng của người khác. Sống sao để cho người khác có thể tôn trọng, đừng đánh mất sự tôn trọng đó. Một khi đã đánh mất rồi thì con người nó chỉ còn là con thôi. Cho dù bạn có là ai đi nữa, một người nổi tiếng, một người quan trọng, một leader, thậm chí bạn có những học vị thạc sỹ, tiến sỹ mà không có danh dự và không có liêm sĩ thì con người bạn không đáng để mình nói chuyện.
Nói tới đây mình nhớ đến câu nói của Cha cố Xuân. Cha nói "chó sủa mặc chó đoàn lạc đà cứ đi". Chỉ cần tin là mình làm đúng thì mình không cần phải sợ gì hết. Biết viết ra điều này có thể đụng chạm vài người nhưng thôi thì viết đại. Biết đâu người ta sẽ hồi tâm chuyển ý và hiểu được những gì muốn nói mà từ đó thay đổi cái nhân cách của họ. Mình nhận xét mình không phải là người hoàn hảo và mình cũng không hơn ai nhưng mình biết cái gì nên làm và không nên làm. Mong sao những người hơn mình cũng biết điều đấy. Đừng đánh giá mọi vật qua lăng kính chủ quan hay cái tôi "bự bằng bánh xe bò" của mình. Một ngày nó sẽ giết chết bạn và ghiền nát những mối quan hệ của bạn.
Hôm nay chương trình mình dạy cho mấy nhok hơi nhiều nên quyết định sẽ giảm tải bớt và dành thời gian soạn bài cho từng lớp để phù hợp hơn các em. Thấy tụi nhỏ học nhiều cũng tội tụi nó. Nhưng để nó chơi hoài thì cũng không ổn. Hơn nữa, hôm nay nghe nói việc dùng máy tính thực hành của các em có chút không ổn, không thuận tiện nên khiến mình hơi lo và suy nghĩ. Hơn nữa, Thông và Tú tạm thời bị đình chỉ học bởi trung tâm nhưng mình chẳng nghe confirm gì từ BOD cả. Lạ thật! Có lẽ cần làm 1 cái summary coi cái vấn đề đó là gì và make plan để có thể tìm giải pháp cho nó. Mong rằng mọi thứ sẽ tốt. Mình mong rằng mọi việc mình làm sẽ giúp ích ít nhiều gì đó cho các em. Mong các em có thể phát triển về trí tuệ cũng như về nhân cách của các em. Mình tin rằng mọi chuyện sẽ ổn bởi mọi điều tốt lành từ ý muốn của Thiên Chúa ắt sẽ thành công.
Sáng mai giúp Duy bên Sofitel đi bán kẹo từ thiện nữa nên giờ phải đi ngủ sớm thôi. Mong là mai trời sẽ không mưa vì sẽ work ở trong sở thú nơi có nhiều kỷ niệm của mình với người yêu cũ. Từ khi chia tay đến giờ thì mình không trở lại nơi ấy vì khi nhìn những nơi kỷ niệm của 2 đứa sẽ buồn lắm. Để mai đi nếu có gì đẹp hay vui sẽ chụp hình lại show mọi người xem.
Happy weekend everyone!!!
Long Phạm
No comments:
Post a Comment