Hình như từ trước đến giờ mình chưa bao giờ viết cảm nhận về âm nhạc. Có lẽ cảm xúc thì thoáng qua nên không thể ghi lại kịp. Hôm nay đi làm như mọi tuần nhưng mình không bắt đầu làm việc bằng việc soạn bài mà mình cài đặt máy in. Mọi thứ không ổn lắm. Mua sai cáp nên không thể kết nối thành công. Kết quả là ngồi đọc news và research suốt mấy tiếng trời. Đằng nào cũng mua sai cáp nên thử đại những cách khác luôn.
Trong lúc làm việc thì mở cái ipod mới chép mấy album tối qua. Mở ngay album Mất cảm giác yêu của Khắc Việt. Tự nhiên sao thấy buồn quá chừng. "Anh khác hay em khác". Con người thay đổi phải không nhĩ. Nhìn ra ngoài đường tự nhiên mình nhớ lại những kỷ niệm hùi xưa khi mình chở người ấy đi chơi. Những lúc uống capuchino cười nói vui vẻ. Mình còn nhớ người đó uống capuchino không thích cho nhiều kem lên trên; và cũng từ lúc chia tay đến giờ mình không uống capuchino nữa. Nhớ lãi những lần 2 đứa cùng đi dạo trong sở thú, mua bánh mì ăn, ngồi nói chuyện và nghe nhạc. Những lần đang đi chơi bị hối về. Nhớ về mình chở người mấy mua mấy cây xương rồng và sen đá. Mình còn nhớ người ấy còn đặt tên cho 4 cây đó, mỗi cây một chữ theo tên của mình. Nhưng rồi mọi thứ chỉ còn lại là kỷ niệm thôi. Không biết sao mình không thể mọi chuyện qua đi dễ dàng. Lúc nào cũng nhớ về những kỷ niệm, khi nhìn những vật quen thuộc nó là gợi nhớ cho mình về người ấy. Và sau khi chia tay thì không còn liên lạc. Có vẻ như người ấy thay đổi quá. Chắc mình lần tưởng tình yêu rồi, phải chăng chỉ đến từ một phía từ mình. Những lúc cầm cái điện thoại lên và đọc lại những tin nhắn. Sao lúc đó người ấy có thể nói những lời yêu thương rồi rời bỏ mình. Cảm thấy đau và nhói trong tim.
Sau khi chia tay xong mình chẳng còn cảm xúc với cả. Thật khó để cho ai đó cơ hội. Mình có cảm giác như thu mình vào cái vỏ ốc của mình để mong sao nó không đau nữa. Nhưng trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Riết sao cảm thấy tình yêu phức tạp quá. Không biết do tình yêu phức tạp hay do những người đang yêu làm nó phức tạp nhỉ. Nghe bài "Mất cảm giác yêu" làm mình muốn khóc lắm. Sao mà thảm quá. Tự nhiên những bài hát của Khắc Việt làm mình có tâm trạng lắm. Hông biết có ai giống mình hông nhỉ?
Buồn trong long nhưng đâu thể nào mang cái bộ mặt buồn bã đó ngồi lạm việc được. Ráng cất mọi thứ vào trong lòng để cố gắng làm tiếp. Cũng may đến chiều thì mọi thứ khá hơn vì đã cài đặt thành công máy in. Mọi thứ lạc quan hơn nhiều lắm. Sau hơn 4 tiếng vật vã với máy in thì mình cũng kết nối được với nó.
Không nghe nhạc của Khắc Việt nữa, chuyển qua nghe nhạc của anh Thanh Bùi. Những bài hát mang giai điệu vui tươi và sống động hơn làm mình cũng bớt buồn. Đặc biệt có bài "Sống trọn cho nhau" trong album "Tìm về dấu yêu" mình nghe suốt đến giờ đó. Chắc cũng hơn 20 lần oài. Làm ra lấy xe đi mua đồ cũng nghe, trên đường về cũng nghe. Trong bài có những câu nghe cảm thấy vui. Nó cho mình thấy 1 chút ánh sáng trong tình yêu. Mọi thứ không hoàn toàn là kết thúc và không có lối thoát. Nói tới đây làm mình nhớ câu "Có thể Thượng Đế muốn bạn phải gặp nhiều kẻ xấu trước khi gặp người tốt, để bạn có thể nhận ra họ khi họ xuất hiện." Cũng giống như tình yêu vậy. Có lẽ Thượng Đế muốn mình trải qua nhiều cuộc tình để đến 1 lúc gặp được một mối tình thật sự thì mình biết trân trọng. Những ai đang yêu hãy trân trọng tình cảm mình đang có, các bạn nên biết là các bạn đang hạnh phúc đó.
"Hãy đến cùng anh nhé
Mình hãy về bên nhau
Hãy đến gần anh dẫu đời sống có bao buồn phiền
Ngọn đuốc từ đêm nay , bừng cháy cháy trọn cho nhau
Dẫu cho ngày mai có nhiều đắng cay cuộc đời
Mình gần nhau mãi
Trọn đời gần nhau mãi"
Sống trọn cho nhau - Thanh Bùi
Hy vọng Giáng Sinh này không quá buồn.
Sài Gòn ngày 21 tháng 12 năm 2011
Long Phạm
No comments:
Post a Comment