Thế lại đến Valentine, một ngày lễ đặc biệt cho những người đang yêu và khao khát được yêu. Giờ đây ngồi bên máy tính, thế là xong một ngày. Nó trôi qua cũng dễ dàng và nhanh hơn mình nghĩ. Không quá buồn và không quá đau với những ký ức trong quá khứ.
Sáng nay dậy trễ nên không làm được nhiều việc. Như đã định thì sáng đi Metro mua đồ. Cũng nhí nha nhí nhảnh mua Chocolate như mọi người. Nhưng khác là không mua cho người yêu nhưng mua cho bọn nhỏ ở trung tâm vì tháng này có sinh nhật cùa 2 đứa. Xong cũng mua thêm 2 cây Toblerone để xem hôm nay ai may mắn sẽ nhận được nó. Không rõ ý định trong đầu đó là ai nhưng có 1 người mình nghĩ sẽ tặng. Mua Chocolate xong thì mua gà cho mom, và mua kem cho gia đình. Kể ra cũng hay nhỉ. Ngày lễ tình nhân người ta mua quà cho nhau và vui vẻ bên nhau. Mình mua quà cho gia đình và cho người khác, không hẳn là người yêu như khái niệm "lover".
Đến trưa thì cafe như mọi khi. Và trong quán cafe đó đã có người đặc biệt 1 chút nhận được Chocolate của mình. Dễ thương và hiền. Có lẽ cái hạnh phúc của mình đó là nhìn ai đó và mình cảm thấy thích. Không hẳn là yêu nhưng là 1 cái gì đó rất quý mến. Để không nghĩ đến cảm giác của ngày này, mình cắm đầu vào mấy cái project của distance learning. Nhức óc và không có tâm trí nghĩ tới chuyện yêu đương hay nhớ về những chuyện cũ. Lòng vòng trong ngày cũng xong được bài 1 rồi. Còn bài 2 và bài 3 thì mấy ngày tới record và edit sẽ sớm xong. Mong sao kịp deadline.
Cafe xong thì đi ăn cháo ở đường Phó Đức Chính. Đã lâu rồi không ăn cháo, nay được ăn lại thích thật. Và ăn thêm cái chân gà. Hông thích lắm nhưng ăn thấy cũng zui zui. Ra đường lại hơi buồn một chút vì ai cũng có đôi có cặp. Mình thì có mình mình àh. Đường phố trung tâm thì đông đúc và náo nhiệt quá. Mình chỉ thích một chốn yên lặng và ấm áp thôi.
Cafe tiếp ở quán Windows 3. Một cái quán mà mình không có ấn tượng thích. Nơi đây từng là nơi mình có kỷ niệm tồi tệ nên không muốn lại và nó ồn ào quá. Nhưng gần đây thì mình vào đây được rồi. Không nhớ lại những chuyện cũ và đi vào thời gian thích hơn thì mình không phải chịu cái cảnh ổn ào của những người ở đây.
Cafe xong lại về nhà online làm bạn với cái máy. Tiếp tục như ngày thường của mình.
Nhớ lại những ngày trước khi đến Valentine mình còn có vẻ hào hứng và hy vọng một cái gì đó. Còn đến ngược từng ngày nữa chứ và hy vọng một kỳ tích sẽ xuất hiện. Nhưng mọi chuyện không được như vậy.
Cái hồi mà có người yêu thì lại không có gì tặng. Còn bây giờ thì có đồ tặng lại không có ai để tặng. Nghĩ đến ngày này, mình từng nghĩ đến 1 đêm thật đẹp và lãng mạn giữa 2 người. Mình sẽ tặng người ấy những nụ hồng đẹp nhất, tặng 1 thanh Chocolate ngọt ngày và cũng nhau dùng bữa tối tại một nhà hàng ấm cũng bên những ngọn nến lãng mạn. Sao cứ nghĩ về những cái không có mãi như vậy nhỉ?
Nhiều lúc tự hỏi không biết có phải mình ôm khư khư cái quá khứ mãi không và có phải mình đang già đi không nữa? Nếu nói trong đầu mình nghĩ về một ai không thể quên thì người ấy xuất hiện trong đầu mình. Cảm giác chia tay, một cảm giác như bị phản bội và một cảm giác yêu thật sự sau khi chia tay. Thật khó quên những hình ảnh 2 đứa cùng nhau có và những câu nói cảm động của người đó. Mình đã mong có thể cho ấy thật nhiều và quan tâm thật nhiều. Nhưng rồi chia tay để xa nhau. Khi ấy mình mới hiểu ra mình yêu ấy lắm. Trước đây mình chưa từng yêu ai nhiều như vậy, quan tâm nhiều như vậy và hy sinh nhiều như vậy. Và yêu nhiều nên khi chia tay cái cảm giác cũng không dễ chịu tí nào. Đúng là khi chia tay, mình mới biết mình yêu người ấy nhiều như thế nào, và mình cũng sẽ biết người ấy có yêu mình nhiều như mình yêu người ấy không. Cảm giác mệt mỏi và chán ngán tình cảm. Mối tình ấy đã làm cho mình không tin vào tình cảm nữa, không tin vào tình yêu nữa. Từ đó nó làm cho mình có những trải nghiệm mới về cuộc sống, nó làm thay đổi quan điểm sống của mình, thay đổi cả tính cách của mình. Mình không quá vội vã như trước nữa. Và đôi khi tính cách có vẻ yên tĩnh hơn, không thích sân si quá nhiều trong cuộc sống. Cố giữ cho tâm của mình được tĩnh để suy xét xung quanh nhiều hơn.
"Ngày ấy nếu như em không nói là "nếu như gặp anh sớm hơn thì em sẽ khá hơn rồi". Nếu không vì câu nói ấy thì anh đã không cảm động và yêu em nhiều. Anh đã lắm nghe em kể về gia đình mình, những thiệt thòi của em và anh cố bù đắp những điều đó. Em có biết tính tình em khó chịu lắm không. Thế mà rồi anh cũng phải bỏ cái tôi của mình đi để chấp nhận em và yêu thương em. Có những chuyện trước đây anh chưa từng làm và hy sinh nhiều; nhưng khi quen em thì anh đã cố gắng làm để mang lại hạnh phúc cho em. Những khi em đi cùng anh, em muốn nhiều thứ và không biết vì sao anh chiều em nữa. Mình cùng uống Capuchino, và ăn bánh kem Brownie. Những món ăn anh đã từng yêu thích và chính em cũng làm anh quên mất đi những món đó. Và rồi anh cũng hỏi em là không biết tại sao anh lại làm như thế. Em nói anh rằng tại vì anh yêu em. Phải chi ngày đó mình không gặp nhau thì mỗi người đã đi theo mỗi hướng tốt hơn rồi nhỉ. Tình cảm này qua đi làm cho anh không tự tin vào mình nữa. Anh là con người rất tự ti về mình và khi em rời xa anh, anh lại càng tự ti hơn nữa. Anh không còn can đảm để bắt đầu một tình yêu nữa. Cái cảm giác sợ sệt, cảm giác mệt mỏi, cảm giác không tin tưởng, những suy nghĩ về tương lai luôn tồn tại trong đầu anh khi anh nghĩ về tình yêu."
Những lời này mình viết biết là sẽ không thể chia sẻ được cho hay hay post lên facebook. Nhưng mình vẫn muốn viết ra để lưu giữ những cảm xúc này ở đây để sau này không phải trải nghiệm lại cảm giác này nữa. Thật sự nó tệ lắm. Mong rằng nó chóng qua. Một tình yêu mới bắt đầu không phải xoá đi kỷ niệm quá khư nhưng hy vọng nó mang đến niềm tin vào tình yêu và hạnh phúc cho nhau.
Sài Gòn ngày 14 tháng 02 năm 2012.
Long Phạm